Đọc truyện online Truyện » Jane Eyre (Jên Erơ) » Chương 7 << Chương trước Chương tiếp >> Jane Eyre (Jên Erơ) Chương 7: Những biến cố lạ lùng. Vài ngày trôi qua. ông Rochester cho gọi chúng tôi đến. Tôi ấp úng không biết làm thế nào để gỡ mình ra khỏi cái bẫy mình vừa sa Truyện Trần tình lệnh: 13 năm vấn linh - Trần tình lệnh: 13 năm vấn linh trên di động. Thể loại: nguyên tác hướng, ngược, HE Tóm tắt: Bất Dạ Thiên đêm đó Lam Vong Cơ cứu Ngụy Vô Tiện ra, mang về giấu ở Cấm thất sau núi Vân Thâm Trạng thái: Đã hoàn Author: Ly (罹 Jane Eyre - Charlotte Bronte - Chương 01+02. Jane Eyre - Charlotte Bronte - Chương 03+04. Jane Eyre - Charlotte Bronte - Chương 05+06. Jane Eyre - Charlotte Bronte - Chương 07+08. Jane Eyre - Charlotte Bronte - Chương 09+10. Jane Eyre - Charlotte Bronte - Chương 11+12. Jane Eyre - Charlotte Bronte - Chương 13+14. Tóm Tắt Truyện Cây Khế Ngắn Nhất, cùng đón đọc bài văn mẫu sau đây nhé! Ở nhà nọ có 2 anh em sớm mồ côi cha mẹ. Người anh chia gia tài, người em chỉ được cây khế. Cây khế có quả, chim đến ăn, người em phàn nàn và chim hẹn trả ơn bằng vàng. Chim chở người em bay Chào Anh, Bác Sĩ Tần , chương 10 của tác giả Dạ Mạn cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại sstruyen.vn. Tóm tắt: Gồm 17 chương: lập kế hoạch để thắng lợi; tại sao bạn cần một kế hoạch?; nhập môn kế hoạch kinh doanh; sứ mệnh và mục tiêu; tóm tắt dự án và chiến lược kinh doanh; thấu hiểu doanh nghiệp TjQHUDJ. Bạn đang thắc mắc về câu hỏi tóm tắt truyện jane eyre nhưng chưa có câu trả lời, vậy hãy để tổng hợp và liệt kê ra những top bài viết có câu trả lời cho câu hỏi tóm tắt truyện jane eyre, từ đó sẽ giúp bạn có được đáp án chính xác nhất. Bài viết dưới đây hi vọng sẽ giúp các bạn có thêm những sự lựa chọn phù hợp và có thêm những thông tin bổ tắt tiểu thuyết Jane eyre ngắn gọn nhất – Top lời giải2.[Điểm Sách] – Tiểu thuyết Jane Eyre – Charlotte Bronte – 19 tóm tắt tiểu thuyết jane eyre hay nhất 2022 – Eyre – Giải Sách dẫn học Jane Eyre – Y Thư và Bản Dịch Tiểu Thuyết “Jane Eyre” – Eyre – Trang [1] – Thế giới kiến thức bách Bronte “Jane Air” bằng tiếng Anh – Jane Eyre – sách Jane Eyre – thông tin chia sẻ bên trên về câu hỏi tóm tắt truyện jane eyre, chắc chắn đã giúp bạn có được câu trả lời như mong muốn, bạn hãy chia sẻ bài viết này đến mọi người để mọi người có thể biết được thông tin hữu ích này nhé. Chúc bạn một ngày tốt lành! Top Văn Học -TOP 9 tóm tắt truyện hạ đỏ HAY và MỚI NHẤTTOP 10 tóm tắt truyện hai vạn dặm dưới đáy biển HAY và MỚI NHẤTTOP 9 tóm tắt truyện hai số phận HAY và MỚI NHẤTTOP 9 tóm tắt truyện cậu bé chăn cừu HAY và MỚI NHẤTTOP 9 tóm tắt truyện cô gái đến từ hôm qua HAY và MỚI NHẤTTOP 10 tóm tắt truyện cô bé quàng khăn đỏ HAY và MỚI NHẤTTOP 9 tóm tắt truyện bộ quần áo mới của hoàng đế HAY và MỚI NHẤT Từ cuốn tiểu thuyết “Pride and Prejudice” Kiêu hãnh và định kiến nổi tiếng của nhà văn Anh Jane Austen và tác phẩm “Jane Eyre” của nhà văn nữ Charlotte Brontë, bài học đáng giá được nêu ra là Đừng sợ hãi vì bạn không tìm ra được ngay câu trả lời. Kinh nghiệm sẽ là bài học quý giá dành cho bạn và bạn có thể tự mình tìm được hạnh phúc. Đừng dựa dẫm vào bất kỳ điều gì để tìm kiếm hạnh phúc hay một cuộc sống tốt đẹp, hãy lắng nghe lời trái tim mách bảo và tìm kiếm hạnh phúc cho mình. Contents1. JANE EYRE – LỜI MỞ ĐẦU2. MỘT TUỔI THƠ BẤT HẠNH3. TÌNH YÊU TRONG SÁNG LÀ SỰ ĐỒNG ĐIỆU GIỮA HAI TÂM HỒN4. TÔI TỰ DO, DO TỰ MÌNH5. LỜI KẾT1. JANE EYRE – LỜI MỞ ĐẦU Tôi tìm thấy cuốn sách Jane Eyre trong một lần tình cờ vào thư viện để tìm các sách văn học châu Âu ở các thế kỉ trước. Thoạt đầu, tôi cứ mường tượng đây là một cuốn sách đơn thuần kể về tiểu sử của một cô Jane Eyre nào đấy, nhưng hiển nhiên, nếu chỉ kể đơn giản theo cách ấy thì cuốn sách đã không thể nào có giá trị vượt thời gian như vậy. Cuốn sách Jane Eyre là một bản tình ca ca ngợi một tình yêu trong sáng và thái độ của tác giả Charlotte Bronte đối với tư tưởng “trọng nam khinh nữ” trong thời kì này. Xem thêm Dạy bé tập nói qua hình ảnh các con vật vui nhộn 😆 🙄 2. MỘT TUỔI THƠ BẤT HẠNH Một đứa trẻ tội nghiệp ngay từ khi mới chào đời đã chưa thể nhớ nỗi khuôn mặt của bố mẹ, may thay được ông Reed, một người cậu tốt bụng giàu có của cô nhận nuôi. Nhưng số phận của Jane không muốn để cô có được một tuổi thơ hạnh phúc, cậu cô mất, sống cùng mợ và những đứa con hư đốn của mụ quả là nỗi ám ảnh mỗi khi viết về tuổi thơ của mình. Dù có cố gắng tỏ ra là một đứa con ngoan nhưng cô lại luôn bị gán là một đứa hư hỏng, dối trá và luôn muốn trả thù bà Reed. Thậm chí đến khi trút hơi thở cuối cùng bà cũng không thôi bỏ cái định kiến tiêu cực về đứa cháu ruột của mình. Coi Jane không bằng một con chó thật tình tôi cũng chưa từng thấy ai đối xử ngược đãi với cháu mình như vậy chỉ vì người chồng quá thương người chị ruột đã mất, bà không muốn nhìn thấy cô xuất hiện trong nhà để đem đến những điều xui xẻo nữa nên đã gửi cô đến một trường từ thiện Lowood. Thân là một trường từ thiện cho những đứa trẻ mồ côi nhưng nó không khác gì một trại giam do người đứng đầu, thành lập trường – Brocklehurst là một kẻ tham lam và keo kiệt. Cuộc sống ở đây lại khắc nghiệt không kém gì khi ở Gateshead ăn uống thiếu thốn, bị đánh đập, dịch bệnh hoành hành,… Nhưng đổi lại, ngôi trường chính là nơi cô học được nhiều kiến thức về các lĩnh vực như lịch sử, văn học, địa lí… và từ đấy có thể tự bươn chải, kiếm sống, mở ra một cuộc đời mới. Xem thêm Những cuốn sách hay nhất mọi thời đại – Nên đọc một lần trong đời! 3. TÌNH YÊU TRONG SÁNG LÀ SỰ ĐỒNG ĐIỆU GIỮA HAI TÂM HỒN Sau khi rời Lowood đến Thornfield làm gia sư qua sự tình cờ, có thể nói đây là thời khắc làm thay đổi cuộc đời Jane, cô không còn phải sống dưới sự hành hạ của bất cứ ai, cô được tự do. Và từ đây, cô đã gặp được mối tình đầu và cũng là mối tình duy nhất của cuộc đời mình, ông Rochester. Ông Rochester, một người đã trải đời rất nhiều, tuổi cũng đã ở bên kia sườn núi, nhưng ông vẫn luôn đi tìm một thứ tình yêu chân thành, một trái tim nồng nhiệt, đầy khát khao như Jane và vì không tìm được nên ông luôn cảm thấy chán nản bỏ nhà để đi đây đi đó để quên đi quá khứ tăm tối với người vợ bị điên, một cuộc hôn nhân do cha sắp đặt của mình. Mặc dù, được viết từ hai thế kỷ trước, nhưng thông điệp tình yêu mà nữ nhà văn Charlotte Bronte muốn truyền tải dường như vẫn còn mới nguyên và thực tế với xã hội hiện đại ngày nay Ngay cả khi trong tay bạn không có lấy một xu nào, ngoại hình cũng không có điểm nào ưa nhìn nhưng với một trái tim chân thành và trong sáng, bạn hoàn toàn có thể yêu và được một người thuộc tầng lớp thượng lưu yêu. Hay dù có mù lòa, tật nguyền, nhưng một tình yêu chân thành sẽ xóa bỏ đi những khuyết điểm đó. Ông Rochester lúc năn nỉ Jane ở lại với mình đã nói “Tôi chỉ cần trái tim của em, hãy trao nó cho tôi đi, Jane”, một người đàn ông với địa vị và gia thế như vậy có thể cưới bất kỳ cô gái quý tộc nào nhưng ông chỉ khao khát có mỗi Jane, thậm chí ông như trở thành một đứa trẻ hay nũng nịu và cũng độc đoán. Vậy nên trong cuộc sống ngày nay, chỉ có 5% những người đến với nhau vì yêu cái vẻ đẹp tâm hồn của người khác, 95% còn lại dù ít hay nhiều yêu nhau vì có lí do. Tôi rất thích một câu nói của Decao – một nhân vật của công chúng được rất nhiều bạn trẻ hiện nay theo dõi, khi được hỏi về lí do anh yêu Châu Bùi, anh trả lời “Nếu tìm được lí do tôi đã không yêu Châu”. Ngày nay, có hiện tượng yêu đương qua mạng, thậm chí chẳng cần dành nhiều thời gian để tìm hiểu tính cách, sở thích của người kia, chỉ cần nhìn qua những bức hình “lung linh” được đăng tải trên MXH và qua vài câu nói bông đùa, thế là hẹn hò, yêu đương. Thật ra cũng dễ hiểu tại sao ngày càng có nhiều cặp đôi cưới chưa được bao lâu đã li dị, chia tay nhau, hay trên các trang báo ngày nay cũng đăng khá nhiều những tin như đánh ghen, trả thù… bằng những biện pháp rất dã man. Tôi tự hỏi, vậy lúc đầu người ta yêu nhau vì cái gì? Xem thêm ứng dụng học toán bằng tiếng anh Monkey math chuẩn Mỹ có tốt không? 4. TÔI TỰ DO, DO TỰ MÌNH Những người phụ nữ Anh thời phong kiến đều có chung đặc điểm là phải xinh đẹp, giàu có thì mới mong có được một tấm chồng giàu có, lại còn “môn đăng hộ đối”, con gái thường sống theo chồng, hầu hạ người chồng, đọc các tác phẩm của Jane Austen bà cũng đề cập rất nhiều về việc này. Nhưng Jane Eyre lại hoàn toàn sống ngược lại với những cô gái thời ấy, mọi việc từ nhỏ đến lớn trong cuộc đời mình cô tự quyết định, cô không để ai có thể tự ý xen vào cuộc đời mình. Ngay cả trong lúc yêu ông Rochester, Jane vẫn tự chủ, không để mình bị cuốn theo những sở thích, tính cách độc đoán của ông. Cô là một người có cá tính mạnh mẽ, một cánh chim tự do trên bầu trời không để ai có thể bắt được, bởi cuộc đời và số phận mình là do mình làm chủ, MUỐN TỰ DO PHẢI DO TỰ MÌNH. Jane biết mình không xinh đẹp, không thuộc kiểu người được những con người trong giới quý tộc yêu mến, nhưng cô vẫn luôn sống đúng với chính mình. Jane thuộc kiểu người của xã hội hiện đại, đơn giản, khao khát tự do, coi trọng vẻ đẹp bên trong hơn nhan sắc bề ngoài, không giống như các quý cô ăn diện lộng lẫy với cái đầu rỗng tuếch trong xã hội bấy giờ. Vậy nên, Jane nổi bật lên trong mắt ông Rochester, là người duy nhất khiến ông muốn có được, là người mà ông đã dành nửa cuộc đời để kiếm tìm. Charlotte Bronte là người đi trước thời đại, cũng như Jane Austen hay một số nhà văn trong thời đại này, bà đưa ra những phê phán về định kiến dành cho phái nữ, thế giới quan của họ quá hẹp, họ luôn phải phụ thuộc vào ý kiến của người khác bố, mẹ bố mẹ đặt đâu con ngồi đấy hay từ những ông chồng, ngoài ra còn chịu sức ép về sắc đẹp và gia thế, những thứ mà bản thân chúng ta không thể tự mình quyết định hay lựa chọn từ khi sinh ra. Xem thêm 5 lưu ý ba mẹ không thể bỏ qua khi mua bàn học thông minh bsuc cho trẻ 5. LỜI KẾT “Jane Eyre” không phải là cuốn sách viết về tiểu sử, càng không phải là cuốn sách chỉ viết về một cuộc tình lãng mạn. “Jane Eyre” là cuốn sách mang đến những thông điệp rất nhân văn. Cảm động từ nghị lực vượt lên số phận tới cảnh cuối của truyện về một cái kết thật đẹp Jane Eyre vẫn quay về với ông Rochester, cô đi theo con tim mình, không tự lừa dối bản thân để về làm vợ một người mình hoàn toàn không có tình cảm – St. John. Với việc Jane tha thứ và để cô quay về bên ông Rochester là điều hoàn toàn hợp lí vì ông đã trả giá bằng hai đôi mắt, vậy không có lí do gì để không thể hưởng hạnh phúc lần nữa. Nếu bạn đang phải sống trong một hoàn cảnh khó khăn, nếu bạn đang tìm một động lực để vươn lên, hay bạn đang muốn tưới mát tâm hồn mình bằng một câu chuyện tình yêu chân thực mà giản dị thì “Jane Eyre” của Charlotte Bronte là cuốn sách không thể thiếu trong mục “Want-to-read” hay trong kệ sách nhà bạn. XEM GIÁ BÁN TẠI FAHASA Lời giới thiệu Jane Eyre là cuốn tiểu thuyết nổi tiếng của nữ tác giả người Anh Charlotte Bronte thế kỷ 19. Tác phẩm nói về cuộc đời của một người con gái nghèo tỉnh lẻ đã kiên cường vật lộn với số phận phũ phàng để bảo vệ phẩm giá và tự khẳng định vị trí xã hội của mình bằng cuộc sống lao động lương thiện. Với văn phong trữ tình, kết hợp hài hòa giữa chủ nghĩa nhân văn, hiện thực lãng mạn, bút pháp tinh tế điêu luyện, tác giả đã tạo cho tiểu thuyết một sức sống mạnh mẽ, sức cuốn hút thi vị và một vẻ đẹp thơ mộng. Những chặng đường ta đã đi qua dù có nhiều sóng gió và khó khăn, ấy thế nhưng những khó khăn và sóng gió ấy nó cũng chỉ biến động trong khuôn khổ gia đình mà ta đang và đã sống. Nếu một ngày nào đó ta không còn có một gia đình, ta không còn được yêu thương, ta không còn một chỗ để bấu víu và nhất là ta không còn một con đường nào để đi thì ta sẽ ra sao. Có thể ta tuyệt vọng và rơi vào vực thẳm của khổ đau không còn lối thoát. Nhưng Jane Eyre thì lại khác. Ngay từ nhỏ cô đã phải sống với sự ghẻ lạnh của dì và những trận đòn tai ác của cậu em. Rồi lại phải sống trong sự khắc nghiệt của tu viện Giáo hoàng bởi những quy định hà khắc giết dần đi ý chí và khát vọng của con người. Những tưởng rằng chừng ấy đau khổ đã đủ đến với cuộc đời của cô, nhưng không, bất hạnh còn ở phía trước. Ra khỏi tu viện, được đến dạy học cho một cô học trò nhỏ tại một dòng họ giàu có. Ở đây, cô đã gặp được một nửa của đời mình, nghĩ rằng hạnh phúc đã mỉm cười thế nhưng cô cũng phải rời xa nó bởi cá tính không muốn bị ràng buộc, không muốn bị phụ thuộc của mình. Cô lang thang vô định mà không có bất kì một nơi nào là đích đến. Cô đơn và tuyệt vọng. Thế nhưng bằng chính nghị lực sống và ý chí của mình cô đã đi qua mọi đau khổ bằng nước mắt để cuối cùng hạnh phúc cũng đến với cô khi cô gặp lại người yêu và sống êm ấm. Tóm tắt nội dung Chuyện do nhân vật chính kể lại Cô bé Jane Eyre mồ côi cha mẹ từ nhỏ, được người cậu ruột mang về nuôi. Cậu chết, Jane phải ở với người mợ vốn tính cay nghiệt là bà Sarah Reed. Đây là một chuỗi ngày cực nhục đối với Jane Cô bị chủ nhà và gia nhân ngược đãi, hắt hủi, là đối tượng trêu chọc của những đứa con hư của bà Sarah Reed. Trong gia đình ấy, Jane không được phép đọc sách, chơi đùa, lúc nào cũng có thể bị đánh đập, bị tống giam vào buồng tối, bỏ mặc cho đói và khát. Năm Jane lên 10 tuổi, bà Reed gửi Jane vào trại mồ côi Lowood. Cũng như hàng ngàn trại trẻ khác trên khắp đất Anh, Lowood giáo dục trẻ em theo chủ nghĩa khổ hạnh "hành hạ thân xác để giữ gìn phần hồn". Jane cùng bè bạn của cô phải sống trong những điều kiện ngặt nghèo Ăn uống tồi tệ, chỉ rặt cháo khê, khoai thối, mỡ hôi, "đến người sắp chết đói ăn vào cũng phát ốm", lại thêm quần áo không đủ ấm, dịch bệnh hoành hành, học sinh thường xuyên chịu đựng những hình phạt tàn nhẫn như bị đánh đập, sỉ nhục... Nhưng ngay từ nhỏ, tinh thần phản kháng và ý thức tự lập đã sớm nảy sinh trong tâm hồn thơ trẻ của Jane. Sau 8 năm, rời Lowood, Jane đến xin việc ở lâu đài Thornfield. Ông Rochester, chủ lâu đài đem lòng yêu mến cô gia sư trẻ; Ông cũng được cô đáp lại bằng một mối tình nồng nàn say đắm. Hai người làm lễ cưới nhưng không thành Người vợ mà Rochester buộc phải cưới theo tính toán của gia đình bị điên từ nhiều năm, hiện vẫn còn sống. Không muốn làm một người tình bất hợp pháp của ông chủ, Jane đau khổ trốn khỏi Thornfield. Sau 3 ngày lang bạt trên đường, cô đơn và đói rét, cô tới Marsh End, được anh em Mục sư St. John cứu giúp và tìm việc cho làm. Nhờ những may mắn của số phận, Jane bỗng trở nên giàu có và tìm được họ hàng thân thích. Sau đó, cầu hôn cô và muốn cô đi cùng sang Ấn Độ nhưng cô không đồng ý. Song tình yêu cũ vẫn thôi thúc trong lòng, cô quyết định trở về Thornfield tìm tin tức người yêu. Lúc này, bà vợ điên của ông chủ đã chết, sợi dây ngăn cách hai người không còn. Và dù ông đã trở thành tàn phế, Jane vẫn đến với ông, xây dựng lại hạnh phúc đã mất. Trích dẫn hay - " I am no bird; and no net ensnares me I am a free human being with an independent will." Tôi không phải là chim, và không chiếc lưới nào có thể bẫy được tôi tôi là một người tự do với ý thích độc lập 2. "I would always rather be happy than dignified" Tôi sẽ luôn hạnh phúc hơn những gì tôi xứng đáng được nhận. 3. "Life appears to me too short to be spent in nursing animosity or registering wrongs" Cuộc sống đối với tôi quá ngắn để tôi có thể nuôi dưỡng hận thù hoặc để tâm đến những điều sai trái. 4. "I care for myself. The more solitary, the more friendless, the more unsustained I am, the more I will respect myself." Tôi quan tâm bản thân mình. Càng cô độc, càng không có bạn bè, càng không thể khẳng định bản thân, và tôi sẽ tôn trọng bản thân mình hơn. 5. "I have for the first time found what I can truly love–I have found you. You are my sympathy–my better self–my good angel–I am bound to you with a strong attachment. I think you good, gifted, lovely a fervent, a solemn passion is conceived in my heart; it leans to you, draws you to my centre and spring of life, wrap my existence about you–and, kindling in pure, powerful flame, fuses you and me in one." Lần đầu tiên tôi đã khám phá ra được tình yêu thực sự là gì - tôi đã tìm ra bạn. Bạn là sự đồng cảm của tôi, là một nhân bản tốt hơn chính tôi - thiên thần tốt bụng của tôi - tôi và bạn gắn kết với nhau chặt chẽ. Tôi nghĩ bạn tốt đẹp, tài năng, đáng yêu một người nồng nhiệt, với một đam mê nghiêm túc là hiểu trái tim tôi. Điều đó là tuỳ vào bạn, đưa bạn đến với tâm trí tôi và mùa xuân của cuộc sống, bao bọc cho sự tồn tại của tôi và bạn, nhen lên ngọn lửa ở sự tinh khiết, một ngon lửa quyền năng, thiêu đốt bạn và tôi hoà quyện thành một. 6." If all the world hated you and believed you wicked, while your own conscience approved of you and absolved you from guilt, you would not be without friends." Nếu cả thế giới ghét bạn và nghĩ bạn là xấu xa, trong khi lương tâm bạn cho phép và giải phóng bạn khỏi tội lỗi, bạn sẽ không là chính bạn nếu thiếu đi bạn bè của mình. 7. "I can live alone, if self-respect, and circumstances require me so to do. I need not sell my soul to buy bliss. I have an inward treasure born with me, which can keep me alive if all extraneous delights should be withheld, or offered only at a price I cannot afford to give" Tôi có thể sống đơn độc, nếu tôi tôn trọng chính mình và tình huống yêu cầu tôi phải làm thế. Tôi không cần phải bán tâm hồn của chính mình để mua niềm vui, sự hạnh phúc. Tôi có một kho báu bí mật hiện hữu cùng tôi, giúp tôi sống nếu tất điều thú vị lạ lẫm bị giấu đi, hoặc là yêu cầu về tiền bạc tôi không thể đủ khả năng để đáp ứng. 8. "Do you think, because I am poor, obscure, plain and little, I am soulless and heartless? You think wrong! - I have as much soul as you, - and full as much heart! And if God had gifted me with some beauty and much wealth, I should have made it as hard for you to leave me, as it is now for me to leave you!" Bạn nghĩ rằng, vì tôi nghèo, không ai biết đến, đơn giản, chất phác, và nhỏ bé, nên tôi không có tâm hồn, không có trái tim? Bạn sai rồi! Tôi có tâm hồn tràn đầy như bạn và một trái tim nồng ấm như bạn. Và nếu Chúa ban cho tôi nhan sắc và tiền của, tôi sẽ làm hết sức mình để bạn rời xa tôi, như thể ngay lúc này điều đó làm tôi đang rời bỏ bạn. ​ Cô bé Jane Eyre mồ côi cha mẹ từ nhỏ, được người cậu ruột mang về nuôi. Cậu chết, Jane phải ở với người mợ vốn tính cay nghiệt là bà Sarah Reed. Đây là một chuỗi ngày cực nhục đối với Jane Cô bị chủ nhà và gia nhân ngược đãi, hắt hủi, là đối tượng trêu chọc của những đứa con hư của bà Sarah Reed. Trong gia đình ấy, Jane không được phép đọc sách, chơi đùa, lúc nào cũng có thể bị đánh đập, bị tống giam vào buồng tối, bỏ mặc cho đói và khát Jane Eyre , tiểu thuyết của Charlotte Brontë, xuất bản lần đầu năm 1847 với tên Jane Eyre An Autobiography , với Currer Bell bút danh của Brontë được liệt kê là biên tập viên. Được coi rộng rãi là một tác phẩm kinh điển, nó đã mang đến sự chân thực mới cho tiểu thuyết Victoria với sự miêu tả chân thực về đời sống nội tâm của một người phụ nữ, chú ý đến cuộc đấu tranh của cô với những ham muốn tự nhiên và điều kiện xã đố Tên tiểu thuyết Ai đã viết Người bạn chung của chúng ta ?Tóm lượcKhi cuốn tiểu thuyết bắt đầu, nhân vật tiêu đề là một đứa trẻ mồ côi 10 tuổi sống cùng gia đình của chú mình; cha mẹ cô đã chết vì bệnh sốt phát ban. Khác với người được điều dưỡng, gia đình tẩy chay Jane. Cô sau đó được gửi đến Viện Lowood khắc khổ, một trường từ thiện, nơi cô và các cô gái khác bị ngược đãi; Cái tên Low Low, hay như tên gọi của nó, là điểm thấp nhất trong cuộc đời trẻ của Jane. Tuy nhiên, khi đối mặt với nghịch cảnh như vậy, cô thu thập sức mạnh và sự tự tuổi trưởng thành sớm, sau vài năm là học sinh và sau đó là giáo viên ở Lowood, Jane phải can đảm rời đi. Cô tìm được công việc như một quản gia tại Hội trường Thornfield, nơi cô gặp người chủ bảnh bao và Byronic của mình, Edward Rochester giàu có và bốc đồng. Tại Thornfield Jane chăm sóc Adèle trẻ tuổi, con gái của một vũ công người Pháp, một trong những nhân tình của Rochester, và được kết bạn với bà quản gia tốt bụng Alice Fairfax. Jane phải lòng Rochester, mặc dù anh ta dự định sẽ kết hôn với Blanche Ingram hợm hĩnh và nổi bật về mặt xã hội. Cuối cùng, Rochester đáp lại tình cảm của Jane và đề xuất hôn nhân. Tuy nhiên, vào ngày cưới của họ, Jane phát hiện ra rằng Rochester không thể kết hôn hợp pháp với cô, bởi vì anh ta đã có vợ, Bertha Mason, người đã phát điên và bị nhốt trên tầng ba vì hành vi bạo lực của cô ta;sự hiện diện của cô giải thích những tiếng động lạ mà Jane đã nghe thấy trong biệt thự. Tin rằng mình bị lừa trong cuộc hôn nhân đó, Rochester cảm thấy chính đáng khi theo đuổi mối quan hệ với Jane. Anh ta cầu xin cô cùng anh ta đến Pháp, nơi họ có thể sống như vợ chồng bất chấp sự cấm đoán của pháp luật, nhưng Jane từ chối về nguyên tắc và trốn khỏi được những người mà sau này cô phát hiện ra là anh em họ của mình. Một trong số họ là Thánh John, một giáo sĩ nguyên tắc. Anh ta cho cô một công việc và sớm cầu hôn, gợi ý rằng cô tham gia với anh như một nhà truyền giáo ở Ấn Độ. Jane ban đầu đồng ý bỏ đi với anh nhưng không phải là vợ anh. Tuy nhiên, Thánh John gây áp lực buộc cô phải xem xét lại đề nghị của mình, và Jane cuối cùng cũng đang kêu gọi Thiên đàng chỉ cho cô phải làm gì. Ngay sau đó, cô nghe thấy một cuộc gọi mê hoặc từ Rochester. Jane quay trở lại Thornfield để tìm khu đất bị đốt cháy, đốt cháy bởi vợ của Rochester, người sau đó nhảy xuống chết. Rochester, trong một nỗ lực để cứu cô, đã bị mù. Đoàn tụ, Jane và Rochester kết hôn. Sau đó, ông đã lấy lại được một phần tầm nhìn của mình và cặp vợ chồng có một cậu con sách ban đầu được xuất bản thành ba tập với tên Jane Eyre An Autobiography , với Currer Bell được liệt kê là biên tập viên. Phần Lowood của cuốn tiểu thuyết được nhiều người tin là lấy cảm hứng từ chính cuộc đời của Charlotte Brontë. Mặc dù một số người phàn nàn rằng đó là phản Công giáo, tác phẩm đã thành công ngay lập tức. Jane EyreSự hấp dẫn của một phần là do nó được viết ở ngôi thứ nhất và thường được gửi đến người đọc, tạo ra sự bất biến tuyệt vời. Ngoài ra, Jane là một nữ anh hùng độc đáo, một người phụ nữ độc lập và tự chủ, vượt qua cả nghịch cảnh và chuẩn mực xã hội. Cuốn tiểu thuyết cũng đáng chú ý pha trộn nhiều thể loại. Sự lựa chọn của Jane giữa nhu cầu tình dục và nghĩa vụ đạo đức thuộc về phương thức của chủ nghĩa hiện thực đạo đức. Tuy nhiên, việc cô thoát khỏi một cuộc hôn nhân lớn và cái chết rực lửa của Bertha là một phần của truyền thống Eyre đã truyền cảm hứng cho nhiều bộ phim, TV và chuyển thể trên sân khấu, bao gồm cả bộ phim năm 1943 với sự tham gia của Orson Welles trong vai Rochester và Joan Fontaine trong vai Jane. Cuốn tiểu thuyết Wide Sargasso Sea 1966 của Jean Rhys cung cấp một tài khoản về cuộc hôn nhân đầu tiên của Rochester. Luẩn quẩn một câu hỏi tóm tắt truyện jane eyre mà bạn chưa biết được đáp án chính xác của câu hỏi, nhưng không sao, câu hỏi này sẽ được giải đáp cho bạn biết đáp án chính xác nhất của câu hỏi tóm tắt truyện jane eyre ngay trong bài viết này. Những kết quả được tổng hợp dưới đây chính là đáp án mà bạn đang thắc mắc, tìm hiểu ngay Summary1 tắt tiểu thuyết Jane eyre ngắn gọn nhất – Toploigiai2 Eyre – Wikipedia tiếng Việt3 thuyết Jane Eyre – Charlotte Bronte Bạch Ngọc Sách – Forum4 10 tóm tắt truyện jane eyre HAY và MỚI NHẤT5 Y Thư và Bản Dịch Tiểu Thuyết “Jane Eyre”6 nhiên, cô vẫn kiên trì Jane Eyre Study Guide – Eyre – Giải Sách Hay8 Eyre – Trang [1] – Thế giới kiến thức bách khoa9 sách Jane Eyre – 10.”Jane Eyre” Chuyện tình không bao giờ tắt tiểu thuyết Jane eyre ngắn gọn nhất – Eyre – Wikipedia tiếng thuyết Jane Eyre – Charlotte Bronte Bạch Ngọc Sách – 10 tóm tắt truyện jane eyre HAY và MỚI Y Thư và Bản Dịch Tiểu Thuyết “Jane Eyre” nhiên, cô vẫn kiên trì Jane Eyre Study Guide – Eyre – Giải Sách Eyre – Trang [1] – Thế giới kiến thức bách sách Jane Eyre – Eyre” Chuyện tình không bao giờ cũCó thể nói rằng những kết quả được tổng hợp bên trên của chúng tôi đã giúp bạn trả lời được chính xác câu hỏi tóm tắt truyện jane eyre phải không nào, bạn hãy chia sẻ thông tin này trực tiếp đến bạn bè và những người thân mà bạn yêu quý, để họ biết thêm được một kiến thức bổ ích trong cuộc sống. Cuối cùng xin chúc bạn một ngày tươi đẹp và may mắn đến với bạn mọi lúc mọi nơi. Top Giáo Dục -TOP 9 tóm tắt truyện hạ đỏ HAY NHẤTTOP 10 tóm tắt truyện hai vạn dặm dưới đáy biển HAY NHẤTTOP 9 tóm tắt truyện hai số phận HAY NHẤTTOP 9 tóm tắt truyện cậu bé chăn cừu HAY NHẤTTOP 9 tóm tắt truyện cô gái đến từ hôm qua HAY NHẤTTOP 10 tóm tắt truyện cô bé quàng khăn đỏ HAY NHẤTTOP 10 tóm tắt truyện bộ quần áo mới của hoàng đế HAY NHẤT Tôi không bao giờ thích dạo chơi lâu. Vì tôi luôn luôn thấy khổ mỗi khi trở về lúc trời đã tối. Khổ vì bị Bessie, chị trông trẻ, mắng mỏ, chị đâu có hiểu là chân tay tôi bị băng giá làm cho đau buốt. Tôi còn cảm thấy xấu hổ trước mặt Eliza, John và Georgiana Reed, chúng không bao giờ than phiền, và tôi thật thèm muốn được dai sức và khỏe mạnh như hôm đó, trời đầy mây, mưa dữ dội, nên chúng tôi không đi ra ngoài được. Tôi lại lấy thế làm một điều rất đáng mừng. Eliza, John và Georgiana quây quần bên mẹ chúng, trong phòng khách. Bà Reed nằm dài trên một cái trường kỷ, ngắm nhìn các con mình. Tôi không được phép lại gần chúng... Đơn giản là người ta chê tôi xấu tính, không chan hòa, lại hay cáu kỉnh. Tóm lại, họ chẳng thích cái gì ở tôi cả. Và tôi cần phải thay đổi bản tính... Khi tôi hỏi, họ thường trả Mày không biết điều. Vả lại, không được vặn hỏi người lớn, như thế là rất hỗn. Mày cứ ngồi yên ở chỗ của mày. Không biết chúng tôi đã làm nên tội gì mà ông trời lại bắt chúng tôi phải ở cùng nhà với một con bé đáng ghét và mất dạy đến thế?Tôi không nói gì nữa, rồi kín đáo, nhẹ nhàng đi vào căn phòng, trong đó có một tủ sách hấp dẫn tôi. Tôi đến một chỗ tôi cho là hơn cả, thích nhất là đằng sau tấm màn, trong một khuôn cửa sổ. Tôi ngồi xếp bằng tròn. Tôi kéo ra sau lưng, tấm màn cửa nặng màu đỏ, và thấy mình được bọc kín trong một nơi ẩn dật thú vị. Qua các ô kính cửa sổ, tôi nhìn thấy các lùm cây trong vườn bị gió tháng mười một lay động và mưa rơi không ngớt. Quang cảnh tiêu điều ấy, cái rét cảm nhận được trước ấy, màn sương kéo lê khắp vùng ấy càng làm cho cảnh cô đơn của tôi thêm phần dễ đã chọn lấy một quyển sách có tranh ảnh và bắt đầu giở xem từng tờ với một niềm vui thích vô biên. Chao ôi, chính vào tối hôm đó, tôi chợt nghe trong phòng có tiếng động, tôi cảnh giác, không nhúc nhích, để khỏi làm màn cửa lay động. Đó là John Reed, nó đã la lên- Mày ở đâu thế?... Không biết nó nấp ở chỗ nào. Chẳng nhìn thấy nó đâu cả. Trong phòng chẳng có ai... Mày ở đâu thế, hả Jane? Trời đang mưa gió thế này, chắc con ngố ấy chẳng thể nào đi ra ngoài không nhúc nhích và thấy vui thích, vì nghĩ rằng chẳng bao giờ nó có thể phát hiện được tôi, nó vốn là đứa không nhanh trí và sáng ý. Một lúc sau Eliza đến tìm anh nó. Con bé tinh ranh hơn và thông minh hơn thằng Anh không thấy nó ư? Chỉ do anh chưa tìm kỹ thôi. Dĩ nhiên là nó không ra ngoài dạo chơi được. Nhưng anh thử nhìn vào khuôn cửa sổ xem. Hãy kéo tấm màn cửa, rồi nói với em là anh thấy cái gì. Em tin chắc là nó ở đó!Tôi đành chịu thua và không do dự nữa tôi thò đầu ra, không đợi để John phải lôi mình ra khỏi nơi ẩn Anh muốn gì hả? - Tôi hỏi. - Anh cần đến tôi à? Tôi chẳng làm gì xấu xa có vẻ tức giận. Nó ngồi xuống một chiếc ghế bành, rồi ra hiệu bắt tôi đến Tao muốn mày phải đến đây và phải gọi tao là cậu Reed, cậu John Reed, nghe chưa?Tôi mới mười tuổi và nó thì chưa đầy mười bốn. Người tôi bé, so với thằng con trai cao lớn, khỏe mạnh ấy. Tôi ghét cái làn da có vẻ bệnh hoạn, độc hại và cái màu da khiến tôi phát tởm của nó, tôi ghét cái bộ mặt to bè, hai bàn tay quá khổ, hai con mắt đục lờ, hai cái má nát nhẽo của nó...Sự có mặt của nó làm tôi sợ đến phát điên lên, vì tôi bị tất cả mọi người ruồng bà Reed cũng như mù, như điếc, mỗi khi nó đánh đập, hoặc chửi rủa tôi trước mặt bà ấy, và dửng dưng trước tất cả những gì xảy ra với tôi. Hẳn bạn đọc có thể xét thấy là tôi khổ như thế nào... Tối hôm đó, nó đã rời khỏi ghế bành, bước đến gần tôi, chẳng khác một con ác thú tiến đến gần con mồi, và đánh tôi mấy cái rất nó giận dữ và độc ác đến thế, tôi đã phải lùi lại. Nó bèn giằng lấy quyển sách của tôi, rồi dùng hết sức, ném mạnh vào tôi. Tôi không tránh được và cảm thấy bị trúng vào đầu. Máu bắt đầu chảy xuống má Đồ kẻ cướp! - Tôi nói bất bình đến cực điểm. - Đồ khốn nạn! Quân giết người! Mày không hơn gì một tên hoàng đế La Mã!.Tôi đã đọc truyện Néron và truyện Caligula và tôi không thấy có lời chửi rủa nào kêu hơn và đích đáng hơn lời chửi rủa đó. Kẻ cướp! Khốn nạn! Giết người! Hoàng đế La Mã! Tôi thấy hả tức đến nổ ruột. Nó không tìm được từ nào để nói lại tôi, cơn điên đã làm nó nghẹn lời. Nó nhảy xổ lên người tôi, kéo tóc tôi, lay tôi, chẳng để ý gì đến máu vẫn chảy xuống cổ tôi. Tôi đem hết sức mình ra để tự vệ. Con cừu đã biến thành con sư tử. Tôi đấm cho kẻ hành hung mình mấy quả thật thích đáng. Đúng lúc này, mẹ nó đi đến, cùng với cô Abbot, hầu phòng của bà ta, và chị Bessie. Bốn bàn tay túm lấy tôi, không chút gượng nhẹ, rồi tôi bị nhốt vào trong buồng vọng không có gì hấp dẫn đối với tôi, và tôi không nhúc nhích nữa. Thế là hai cô canh giữ tôi tha hồ ngắm nhìn tôi, rồi họ lại bắt đầu lải nhải- Bọn mình chưa thấy cảnh này bao giờ. Nó đã lộ rõ bộ mặt thật của Nó không thật thà, lại vô Thế mà nó đã được bà Reed đem về nuôi và chịu ơn bà rất Nếu không có bà, có lẽ nó đã phải ở dưỡng đường hoặc cô nhi viện Có lẽ nó tưởng nó ngang hàng với bà Reed và các cô chăng?- Có điều chắc chắn là nó sẽ chẳng bao giờ được giàu có bằng bà và các Nếu nó biết tỏ ra khiêm nhường và tử tế hơn thì sẽ có lợi cho nó rất nhiều. Mọi người sẽ có nhiều thiện cảm với nó, chứ như hiện nay...Rồi nói thẳng vào mặt tôi- Cô hãy tin tôi, những điều chúng tôi nói, những điều chúng tôi làm, những điều lương tâm chúng tôi mách bảo, tất cả những điều đó đều có lợi cho cô cả. Cô phải sẵn lòng giúp đỡ mọi người, phải có lễ phép và dễ bảo, thì rồi người ta mới cho cô ở lại đây... Nếu không, thì chẳng biết điều gì sẽ xảy ra, nhưng dù thế nào đi nữa, thì cô cũng sẽ không được ở lâu đài này để tôi ở lại một mình. Chẳng mấy chốc tôi được biết là cánh cửa đã khóa hai vòng, và tôi sẽ chẳng hy vọng gì thoát ra được. Tôi đúng là một nữ tù nhân, không hơn, không tàn nhanh. Trời sắp về đêm. Như tôi đã nói, bóng tối luôn làm tôi sợ hãi. Bóng tối luôn ghẻ lạnh với tôi, nên, khi nó đến gần, tôi cảm thấy như mình bị đóng băng. Tôi bắt đầu run lên vì sợ và lạnh. Chính vào lúc này, tôi đã nghĩ đến ông Reed, bác tôi, vì ông là anh ruột của mẹ tôi. ông đã đón tôi về nuôi, khi tôi bị mồ côi, và trước khi chết, ông đã bắt vợ mình phải thề là sẽ chăm sóc tôi như những đứa con đẻ của bà nhiên, tôi nghe thấy một tiếng động nhẹ, như một tiếng thở dài, như một tiếng vỗ cánh, và tôi không chịu nổi nữa. Tôi mất cả niềm tự tin vững vàng thường ngày, và tôi hoảng sợ, hét lên. Tôi đấm mạnh và đá mạnh vào cánh lay cái ổ khóa, nhưng không ăn thua ta đã nghe thấy những tiếng la hét của tôi. Người ta đã đến. Cái chìa khóa đã quay và cửa đã mở. Chị Bessie và cô Abbot đang ở túm lấy hai bàn tay chị Bessie và nói- Em tưởng như nghe thấy tiếng một hồn ma, hồn bác em, ông Reed Nó lại nói dối. - Cô Abbot nói. - Tôi biết con bé này mà. Nó hét tướng lên chỉ là để bắt chúng mình phải chạy lúc đó, bà Reed cũng đã tới, và họ phải cắt nghĩa mọi chuyện cho bà ấy biết. Cả bà ấy cũng không thương tôi, khi tôi xin bà cho phép tôi được đến buồng trẻ con, khi tôi bảo là tôi sẽ chết, nếu bà cứ bắt tôi phải ở lại trong buồng Bác ơi, - tôi nói, - cháu xin lỗi bác, cháu xin cam đoan với bác là cháu sẽ chết trong căn buồng này. Xin bác cứ phạt cháu, vâng, bác cứ phạt cháu rõ thật nặng, bác cứ bắt cháu phải nhịn ăn, nhưng bác đừng để cháu phải ở đây, cháu van xin bác. Cháu không đáng phải chịu một hình phạt như chẳng biết làm thế nào nữa. Chị Bessie và cô Abbot đã bỏ đi. Tôi còn lại một mình, đối mặt với kẻ thù. Bà Reed túm lấy cánh tay tôi rồi lại đẩy tôi vào giữa cái buồng chết tiệt buồng này lạnh giá vì ít khi người ta đốt lửa trong đó. Nó lại lặng lẽ vì ở xa bếp và xa buồng trẻ con, nó còn trang trọng vì rất ít khi có người lai vãng. Chỉ có một cô hầu vào đó vào các ngày thứ bảy để lau chùi bụi bậm bám trên các đồ đạc; đôi khi bà Reed cũng có đến để kiểm tra một cái ngăn kéo tủ áo, trong để giấy tờ lặt vặt, đồ trang sức và một bức tiểu họa người chồng quá cố. Bí ẩn và sự mê hoặc mầu nhiệm của buồng đỏ chính là ở những cái đó..ạng Reed chết đã được chín năm. ông đã trút hơi thở cuối cùng chính ở trong buồng đó; thi hài ông đã được đặt ở đây, trên linh sàng, trong một cỗ quan tài. Kể từ ngày ấy, một cảm nghĩ về chết chóc bi thảm đã gắn liền với căn buồng mấy chốc, tôi đã lịm dần vào cõi vô tỉnh lại, tôi tưởng như mình vừa qua một cơn ác mộng khủng khiếp. Có ai đó lại gần tôi, sờ vào người tôi, nhấc bổng tôi lên, song tôi không cảm thấy sợ hãi gì cả. Trái lại, tôi thấy mình được ở trong một tư thế dễ chịu. Có ai đó đang săn sóc tôi rất tử tế, đặt lại gối cho tôi, giắt màn cho tôi... Tôi đang nằm trong giường mình, và trong buồng có nhóm lửa ấm áp. Tôi lại thấy vững lòng. Trên bàn có một ngọn nến đang cháy khiến tôi thấy rõ chị Bessie đang cầm một bình nước. Bên cạnh chị, tôi nhận thấy một người lạ mặt, một ông nào đó, đang chăm chú nhìn tôi. Tôi nhìn kỹ người đàn ông đó và nhận ra ông Loyd, dược Cháu có nhận ra chú không? - ông Loyd hỏi- Có ạ, chú là ông Loyd, chú là dược Cháu đừng sợ. - ông nói với tôi bằng một giọng nhẹ nhàng đáng mến. - Cháu sẽ không ốm lâu đâu...Rồi ông cẩn thận sắp xếp lại chăn mền cho tôi và dặn dò chị Bessie một cách kỹ càng cần phải làm cái này, không nên làm cái kia...Khi ông đã đi rồi, tôi thử hỏi chị một câu- Chị Bessie này, chị hãy nói thật cho em biết là em có ốm không? Em bị bệnh gì? Có nguy hiểm không?- Chẳng có gì hệ trọng đâu, cô Jane ạ. Cô đã bị ngất, chỉ là do sợ hãi và buồn rầu mà khi chị đã về buồng mình rồi, tôi nghe thấy chị nói với chị Sarah- Chị ở lại đây với em, - chị nói bằng một giọng run run, - con bé ấy ốm nặng lắm, song dĩ nhiên là em chẳng hề nói với nó như thế. Em sợ là nó sẽ chết trong đêm đã qua được một đêm khá yên ổn. Chỉ có thần kinh tôi vẫn còn bị rung chuyển, và đến hôm nay, tôi vẫn còn cảm thấy hậu quả của những giờ phút bi thảm ấy. Hôm sau, ông dược sĩ đã trở lại như ông đã hứa. ông hoàn sốt khi thấy tôi đã đứng dậy được. ông Loyd lắc đầu và cầm lấy tay Thật sự thì đã xảy ra chuyện gì? - ông Thưa chú, - tôi nói, - thật sự là họ đã đánh cháu. Cháu đã bị thương. .. cháu đã bị đau. Cháu xin thề với chú rằng thật sự là lúc này, có tiếng chuông gọi chị Chị cứ đi, mặc chú cháu tôi ở đây, - ông dược sĩ nói, - tôi muốn được ở lại với cháu gái đáng yêu này, và đọc truyện cho cháu nghe...Sau khi chị Bessie đã đi ra, tôi được nói chuyện thoải mái với người mà tôi cảm thấy có thể tin cậy được. Tôi bảo ông là người ta đã nhốt tôi vào trong buồng đỏ và một hồn ma đã làm cho tôi sợ Các anh chị họ cháu ghét cháu. John đánh chửi cháu. Bác gái cháu ra lệnh nhốt cháu vào buồng đỏ. ôi! Giá như cháu bỏ đi được, thì cháu sẽ không do dự đâu... Nhưng đi đâu... Cháu chẳng còn bà con, họ hàng gì Ngay cả về đằng bố cháu nữa ư?- Cháu cũng không biết nữa... có thể còn vài người anh em họ xa, rất nghèo, mang họ Eyre...Cháu chẳng biết gì khác. Có thể cháu còn một người chú... nhưng không biết hiện nay ông ở đâu?- Nhưng chú đang nghĩ đến chuyện này, -ông Loyd nói thêm, - chú chưa bao giờ tính đến chuyện cho cháu vào trường nội trú. ấy vậy mà nếu làm như thế, có khi lại giải quyết được mọi vấn đề, cả cho cháu và cho những người Vào trường nội trú! - Tôi reo lên. - ôi!Sướng quá! Nhưng làm thế nào để vào được đấy ạ?- ông để tôi ở lại một mình. Niềm hy vọng thâm nhập lòng tôi như một làn hơi ấm áp, êm dịu, và tôi bắt đầu mơ thấy đủ thứ dễ chịu. Thần hạnh phúc đã ở bên tôi và chạm cánh vào tôi rồi. ông Loyd đã tìm gặp bà Reed và nói chuyện với bà ấy hồi lâu. Chắc hẳn ông đã thuyết phục được bà ấy, vì ngay tối hôm đó, tôi đã nghe thấy cô Abbot bảo chị Bessie- Thật khó tin, ông Loyd đã đề nghị với bà chủ để ông ấy lo hộ chuyện cô Jane. ông ấy đã khuyên bà chủ cho cô ấy vào trường nội trú... và bà chủ không tranh cãi nửa lời, đã đồng ý ngay lập đã chăm chú lắng nghe và còn được biết thêm là bố tôi rất nghèo, song vẫn lấy mẹ tôi, mặc dù bà chẳng giàu gì hơn ông. Rồi một tôi đi thăm một số công nhân ốm, và bị lây bệnh sốt chấy rận. Gần như ngay sau đó, ông chết. Mẹ tôi chăm nom bố tôi, cũng bị lây căn bệnh khủng khiếp ấy và chết, sau ông không đầy một nghĩ mình biết được thế cũng là khá mồ côi. Tôi nghèo. Tôi chỉ có một thân, một mình... nhưng một người bạn vừa xuất hiện, và tôi cảm động nghĩ đến ông dược sĩ, ông Loyd tốt không nói, thì bạn đọc cũng biết là tôi chỉ còn sống với niềm hy vọng sẽ được ra đi đến một trường nội trú, và sẽ được sung sướng ở làm hết sức mình để nhanh chóng khỏi ốm, và tôi tin tưởng đợi ông Loyd đến. Bà Reed không mắng mỏ tôi nữa, cũng chẳng nói gì với tôi nữa. Đôi lần, bà chằm chằm nhìn tôi, không một chút âu yếm, không một chút thân gian trôi qua. Vào một ngày mùa đông không còn việc gì phải làm trong buồng, tôi bèn di tan sương giá phủ trên các ô kính, rồi nhìn ra ngoài. Đúng là mùa đông, một mùa đông khắc nghiệt. Đất đã đóng băng. Tôi nhận thấy, ngay trước mặt, ngôi nhà của bác gác cổng và con đường xe cộ thường qua để đến lâu đài. Đúng lúc này có một cỗ xe đang đi Bessie bước vào buồng. Chị lôi mạnh tôi ra chỗ chậu nước để rửa mặt và tay cho Nhanh lên, - chị bảo tôi, - vào ngay buồng ăn. Có người đang đợi cô... Phải, phải, một ông khách vừa đến, đặc biệt về việc của tôi mở cửa buồng ăn, tim tôi đập thình thịch. Tôi bước vào, rồi vừa chào, vừa tiến thấy trước mặt tôi, có bác tôi, ở chỗ bà vẫn thường ngồi và, bên cạnh bà, một nhân vật mà tôi thấy có vẻ rất lạ. ông ta gầy, người thẳng đuỗn như một cái cột nhà và ăn mặc toàn đồ Reed đang ngồi trong chiếc ghế bành của bà. Bà ra hiệu cho tôi lại gần. Tôi vâng lời. Người đàn ông nhìn tôi. ông quan sát tôi chán chê, xong rồi, ông hỏi tôi bằng một giọng nói, nghe như phát ra từ trong lòng đất sâu thẳm- Cô tên là gì?- Cháu tên là Jane Eyre. - Tôi lễ phép trả Chào Jane Eyre. - ông lại nói. - Tính nết cô có tốt không?- Ta không nên đánh thức vật gì còn đang ngủ, thưa ông Brockelhurst thân mến, - bà Reed nói, - ta càng nói ít đến tính nết nó thì càng hay, xin ông hãy tin tôi..- Nhưng dù sao, tự tôi cũng cần phải tìm hiểu cô bé này một chút. - ông Brockelhurst nói thêm. - Tôi sẽ nói chuyện với cô ấy vài phút, nếu bà cho phép. Trên đời này không gì xấu hơn một đứa bé mất dạy, nhất lại là một bé Con bé này, - bà Reed nói, - đã làm cho tôi cực kỳ thất vọng, thưa ông tôi đã tưởng nó ngoan và tận tâm, nhưng lại thấy là hoàn toàn ngược lại. Tôi đã viết thư nói thế với ông. Trong lá thư vừa rồi, tôi đã miêu tả đầy đủ với ông, tính nết xấu xa của nó, vừa vô kỷ luật, lại vừa vô ơn. Nếu ông nhận cho nó được vào học trường Lowood, thì tôi xin yêu cầu bà hiệu trưởng và các bà giáo phải cực kỳ nghiêm khắc. Theo như tôi biết, thì không có cách nào khác. Xin hãy tin tôi, tôi đã thử đủ cách. Con bé này vừa dối trá vừa hay vờ vĩnh, tuy bề ngoài, nó không có vẻ như thế. Và nếu bác nói thế trước mặt cháu, Jane ạ, là để cháu biết rằng sẽ chẳng có ai còn bị cháu lừa với những mánh khóe của cháu nữa đâu. Nếu cháu không sửa đổi, cháu sẽ phải xuống địa ngục đấy...Thật quá đáng. Khó khăn lắm, tôi mới kìm được mình khỏi bật lên một tiếng khóc to, song vẫn phải rớt vài giọt nước Thật là rất khổ tâm khi phải nhìn thấy và nghe thấy tất cả những cái đó. - ông Brockelhurst nói thêm. - Nhưng cái đó sẽ không xảy ra với cô nữa đâu. Chúng tôi sẽ sửa chữa cho cô. Cô sẽ được giám sát và giáo dục đến nơi, đến Temple và các cô giáo ở trường cô đã từng giải quyết những trường hợp khó khăn không kém trường hợp của cô. Kỷ luật của chúng tôi là nhằm xây dựng tính cách cho Nghe ông nói, tôi thật phấn khởi. - Bà Reed nói. - Bây giờ tôi đã biết là Jane Eyre được giao cho những người tốt. Tôi sẽ cố gắng gửi nó đến chỗ ông hết sức sớm, chỉ trong vài ngày nữa thôi, vì chẳng giấu gì ông, nó ra đi chậm ngày nào là tôi sốt ruột thêm ngày ấy. Khi nào nó đi khỏi đây, chúng tôi sẽ thật sự được giải Brockelhurst ra về và bà Reed có vẻ như không biết đến sự có mặt của tôi. Bà lại tiếp tục khâu một cách chăm chú trong mấy phút. Bỗng chốc, bà ngửng lên nhìn tôi, như ngạc nhiên thấy tôi ở trước mặt, và kêu lên- Đi ngay! Đi vào buồng mày ngay lập ở đây làm tao khó chịu..Đáng lẽ tôi cũng muốn vâng lời bà ấy ngay, nhưng tôi thấy có cái gì đó làm tôi tức thở và cần phải nói ra, và thế là tôi nói liền một mạch- Thưa bà, tôi đâu phải như bà nghĩ. Nếu tôi là một con bé giả nhân, giả nghĩa, thì suốt ngày tôi đã nói là tôi yêu bà như một người mẹ; trái lại, tôi xin cam đoan với bà là tôi ghét bà và ghét cả John Reed, con trai bà, không cái nhà này, tôi thật khốn khổ, vì Geor-gianna, con gái bà, luôn luôn lừa dối bà mà không biết chán, và tất cả những gì nó kể với bà về tôi đều sai sự Mày đã diễn thuyết xong chưa? - Bà ấy hỏi là tôi lại càng tức và không kiềm chế được mình thêm ôi! - Tôi nói. - Tôi hài lòng biết bao khi thấy giữa chúng ta chẳng có quan hệ họ hàng gì cả. Bà không phải là bác tôi... Bà chỉ là vợ của bác tôi, ông bác tốt bụng của tôi. Sau này, khi tôi lớn lên, nếu một ngày nào đó, có ai nói với tôi về bà, tôi sẽ kể tất cả những gì bà đã làm với tôi, không quên gì hết, và tôi sẽ mô tả những trò độc ác của bà đối với một con bé mồ côi không ai bảo Sau này, cháu sẽ hiểu hơn, Jane ạ, - bà dịu giọng nói thêm. - Cháu sẽ hiểu là cần phải sửa chữa cho trẻ con nếu người ta muốn cho chúng trở nên tốt hơn và chiếm được một vị trí vẻ vang và hữu ích trong xã Tôi không phải là đứa dối trá! Tôi không độc ác! Tôi không giả nhân giả nghĩa! Nhưng bà đã bắt buộc tôi trở thành người như Thôi, đừng nổi giận như thế, Jane. Cháu về buồng nằm nghỉ đi, như thế sẽ có lợi cho cháu Tôi không buồn ngủ, mà chỉ muốn rời khỏi ngay cái nhà ghê tởm Đừng sợ, - Bà Reed lẩm bẩm trong miệng, - cũng chẳng còn lâu nữa đâu. Tao cũng vui mừng vì sẽ không phải nhìn thấy mặt mày ấy rời khỏi ghế bành và bước ra khỏi buồng. Một mình tôi là người chiến thắng trên một trận địa mà đối phương đã rút bỏ. Tôi vui sướng vô cùng. Tôi mở toang cửa sổ. Vườn hoa, dưới lớp băng giá, nom thật đẹp. Tôi mặc quần áo ấm, rồi ra đấy dạo chơi. Tôi đi sâu vào trong các lùm cây, và khi nghe thấy chị Bessie gọi về ăn bữa trưa, tôi đã không trả lời. Chị bèn xuống vườn hoa, rồi tiến về chỗ tôi nấp..- Tại sao cô không trả lời? - Chị hỏi tôi. -Cô làm tôi sợ. Tôi nghĩ là cô đã biến nhảy phốc lên bám vào cổ Chị Bessie ơi, em đang vui đây. Chị đừng bực mình! Chị đừng mắng em! Em vừa thắng một trận Có chuyện gì thế? - Chị nói với tôi. - Tôi chẳng hiểu gì cả. Tôi chưa thấy cô vui như thế này bao giờ, cởi mở như thế này bao giờ. Cô lạ thật đấy!... Hình như cô sắp xa rời chúng tôi thì Đúng đấy, chị Bessie ạ, người ta đã hứa cho em vào trường nội Và cô không buồn vì phải rời bỏ tôi ư?- Chị Bessie vẫn không ngớt mắng em!... Chị Bessie ơi, từ giờ đến lúc em ra đi, xem xin chị đừng mắng em nữa, và em sẽ giữ được một kỷ niệm đẹp tuyệt vời về Đồng ý, cô Jane ạ, và nhỡ tôi có nói hơi to, thì cô cũng đừng bỏ trốn nữa nhé. Tôi yêu cô, cô bé kỳ dị tôi ôm hôn nhau, và tôi đi theo chị vào nhà, trong người thấy khỏe khoắn hẳn chiều trôi qua, yên bình và hài hòa; rồi tối đến, chị Bessie đã kể tôi nghe vài chuyện trong số những chuyện lý thú nhất của chị và đã hát cho tôi nghe những bài hát êm dịu nhất của là, ngay cả đối với tôi, cuộc sống cũng đôi lúc hửng sáng..

tóm tắt truyện jane eyre